Posts

Lời Hứa

Image
Không quan trọng mình quen nhau bao lâu, Em và anh chẳng phải mối tình đầu. Chỉ biết rằng ta sẽ là tình cuối, Nắm tay nhau đi đến lúc bạc đầu ❤️

Ngày xửa ngày xưa

Image
Ngày bé, con đã tin vào cổ tích, Phép thần tiên, Bồ tát, đức Chúa trời. Có ông Bụt hiền từ như trong truyện, Hiện bất ngờ khi nước mắt con rơi. Nhưng những ngày con vẫn còn tuổi chơi, Đã phải biết phân biệt đời và truyện, Vì hằng ngày đợi, chẳng ai xuất hiện... Mắt vẫn nhoà trong bóng tối chơi vơi. Khi còn bé con hay gọi "bà ơi!" Mỗi lần con bị "người đời" bắt nạt. Con lại nhận ra Bụt - Tiên có thật, Chẳng cần đâu những phép thuật thần kỳ. Ông dạy con tỉ mỉ từng bước đi, Bà dạy con tình người ấm lạ kỳ. Chẳng bao giờ bỏ mặc con thơ dại, Hay đòn roi, quát nạt, giống ... "con Ki". Con hiểu rằng ai rồi cũng phải đi. Tiếp sau bà, ông rồi cũng sẽ nghỉ. Nhưng con hứa, gia đình con sẽ khác, Sẽ lại tin vào cổ tích diệu kỳ! . (12 tháng 4 - tròn 1 năm dương lịch)

Tết?

Image
Năm hết...đông tàn...Tết...xuân sang. Người người vui đón Tết rộn ràng Nơi đây hồn anh như trẻ lạc, Em ở bên ấy có thênh thang? Lại thêm Tết nữa chẳng có em, Trời thiếu tiết đông: nắng xuyên rèm. Mà anh nghe lòng sao buốt thế... Cố hoài, sao mãi vẫn chưa quen? Ước đường chung bước kéo dài thêm Em nỡ dừng chân chốn êm đềm. Anh phải đi thôi, không nán nữa. Hẹn lần sau nhé, được k em?

Đi

Image
Trước chúng mình, anh cũng đã từng yêu... Đã coi nhau hơn tất cả mọi điều, Cũng "làm liều", cũng thề non hẹn biển, Như tình đầu, sâu đậm chẳng thể quên. Cứ ngỡ như ông Trời đã se duyên, Tưởng như lời thề nguyền từ kiếp trước. Nhưng tương lai nào ai biết trước được, Cả dặm trường bỗng nhường lại kiếp sau. Dù duyên trời cho đôi lứa gặp nhau, Nhưng ngờ đâu sớm ngoảnh đầu ly biệt. Cứ cho rằng tình yêu là bất diệt, Đã mấy người đi hết được "trăm năm"? Chuỗi ngày dài nối lại được mấy năm, Không viếng thăm, cũng chẳng hề nhắc đến. Chợt thấy em giữa đường đời mỏi mệt, Cảm xúc này, sao giống hệt người xưa! Vẫn những ngày mặc mưa nắng đón đưa, Cùng dựng xe dưới bóng dừa gió mát, Cũng vườn nhài toả hương thơm ngào ngạt, Vẽ tên mình lên bờ cát ven sông... Biết chuyện rồi, em có giận anh không? Khi trong lòng anh vẫn còn người cũ. Dù người đó đã chìm trong giấc ngủ, Chẳng bao giờ "không rủ cũng đến thăm". Rồi chúng mình lại tính chuyện "trăm năm", Bao

Bà ơi bà!

Image
Nó lừ lừ từ phòng trong bước ra, buông thõng 1 câu: “Bà nghỉ rồi…” … Ngày bé nó sống trong khu tập thể nhà cấp 4, nhà nó cách nhà ông bà chỉ độ chục mét. Từ lúc nó bắt đầu biết nhớ mọi việc, nó đã thấy bà. Bố mẹ nó bận đi lo toan, kiếm tiền vì tương lai của nó (và của em trai nó sau này), nên nó chủ yếu ở với ông bà. Nó ăn với bà, ngủ với bà, được bà dắt theo đi chợ. Nó vẫn nhớ bà dạy nó đọc chữ, thằng bé lít nhít hơn 3 tuổi ngồi xoạc chân hết cỡ mà vẫn ngồi gọn trong tờ báo Quân đội nhân dân trải ra sàn nhà, chống 2 tay xuống và đọc to cho bà vừa ngồi đan vừa nghe. Giờ nhớ lại có khi cái bài báo đấy bà chả đọc mấy lần rồi, nhưng bà thích nghe nó đọc, và nó cũng thích “bà ơi con đọc báo cho bà nghe nhé”. Bà còn đưa cho nó đọc mấy quyển truyện từ “kinh điển” như “Dế mèn phiêu lưu ký” cho đến quyển ít người biết như “Chuyến đi của mày mạy”. Nó còn mò mẫm lôi được cả mấy quyển ca dao, truyện cổ tích, rồi cả thơ Tố Hữu nữa chứ. Hồi đó có lần k biết nó ăn phải cái gì, bị mất nư

Cất

Cuối ngày dài gom cảm xúc cất đi, Chợt nhận ra chẳng còn gì để mất. Những cảm xúc đâu phải là vật chất, Cũng có ngày biến mất, tiêu tan. Có người buồn, cất tiếng khóc than. Người lặng câm, nhưng ngập tràn nước mắt. Và có người chẳng hề thay sắc mặt, Miệng cất lời, tim thắt chặt câu ca. Có những điều ta chẳng thể nói ra. Đã chôn sâu, mãi chỉ là ký ức. Rồi một đêm ta giật mình, thổn thức Còn lại gì ký ức của riêng ta...

Tạm

Image
Nếu tôi chết, bạn có buồn không? Bạn có giữ tôi ở trong lòng? Cho mảnh hồn tôi lại được sống, Tim bạn thôi khắc khoải chờ mong. Nếu tôi chết, bạn có buồn không? Có nhớ thương tôi suốt năm ròng? Hay nghĩ đến tôi và trách móc, Bỏ bạn một mình bước qua sông. ... Tôi đi, mong bạn hãy cứ vui. Đời có đắng cay, ắt có bùi. "Cõi tạm", chẳng ai là mãi cả. .......